Câu hỏi trên có đúng không ?
Nếu đúng là ma nhiều thì ma là gì và việc tăng cường cúng bái có giảm trừ được ma không ?
Quan điểm về Ma trong Đạo Phật không mơ hồ như chúng ta mà rất rõ ràng như sau:
BỐN LOẠI
MA (tứ ma)
“Ma” cũng gọi là “ác ma”, có nghĩa là
giết hại, phá hoại, chướng ngại, cướp đoạt mạng sống, giết chết huệ mạng; dùng
để chỉ cho những loài quỉ thần hung ác chuyên cản trở các việc lành, cũng chỉ
cho tất cả những phiền não, nghi ngờ, mê luyến, v.v... thường nhiễu hại chúng
sinh; có thể nói tóm tắt một câu: “Ma là tất cả các thế lực vô minh,
luôn luôn tìm mọi cách ngăn trở người tu hành tiến đến giác ngộ giải thoát”. Kinh Phật
bổn hạnh tậpliệt kê có 20 loại ma: ma ham muốn, ma không hoan hỉ, ma đói
khát nóng lạnh, ma mê đắm, ma ham ngủ, ma sợ sệt, ma nghi hoặc, ma sân hận, ma
tranh danh đoạt lợi, ma ngu si, ma kiêu căng ngạo mạn, ma hại người, v.v...
Luận Đại trí độ cho rằng, tất cả những gì không phải là thật tướng của các pháp
thì đều là “ma”. Nhưng, một cách tổng quát, luận Du-già
sư địa phân “ma” làm bốn loại:
1. Ma
ngũ ấm (ngũ ấm ma). Năm uẩn (hay năm ấm) sắc, thọ,
tưởng, hành, thức, tích tụ lại mà thành quả khổ sinh tử, che lấp chân tánh, có
thể đoạt mất huệ mạng.
2. Ma phiền não (phiền não ma). Trăm
ngàn loại phiền não làm não loạn tâm thần chúng sinh, cướp đoạt huệ mạng, làm
cho không thể thành tựu đạo quả giác ngộ.
3. Ma chết (tử ma). Cái chết làm cho thân tứ đại phân rã, làm cho người tu hành không có cách nào kéo dài thời giờ để vun bồi huệ mạng.
4. Ma trời (thiên ma). Kinh điển thường nói, thiên ma (hay thiên ma ba tuần) ở cõi trời Tha hóa tự tại là loại thần hay phá hoại chánh giáo, hay ganh ghét các bậc hiền thánh, hại người lương thiện, gây ra bao nhiêu sự nhiễu loạn, ngăn trở việc lành, làm cho người tu hành khó thành tựu được đạo nghiệp, con đường giải thoát bị chướng ngại.
Ba loại ma ngũ ấm, phiền não và chết đều vốn có sẵn trong tự thân mỗi người, nên được gọi là “nội ma”; còn loạima trời là ở bên ngoài con người, nên gọi là “ngoại ma”. Nhưng nếu xét rộng thêm thì “ngoại ma” không phải chỉ có thiên ma, mà còn vô số loại ma khác nữa, đến từ ngoại đạo tà giáo, từ những con người ác độc. Có thể nói, trên cõi đời này, cứ có bao nhiêu người tính tình độc ác là có bấy nhiêu con ma, và bản chất của chúng không khác gì thiên ma.
3. Ma chết (tử ma). Cái chết làm cho thân tứ đại phân rã, làm cho người tu hành không có cách nào kéo dài thời giờ để vun bồi huệ mạng.
4. Ma trời (thiên ma). Kinh điển thường nói, thiên ma (hay thiên ma ba tuần) ở cõi trời Tha hóa tự tại là loại thần hay phá hoại chánh giáo, hay ganh ghét các bậc hiền thánh, hại người lương thiện, gây ra bao nhiêu sự nhiễu loạn, ngăn trở việc lành, làm cho người tu hành khó thành tựu được đạo nghiệp, con đường giải thoát bị chướng ngại.
Ba loại ma ngũ ấm, phiền não và chết đều vốn có sẵn trong tự thân mỗi người, nên được gọi là “nội ma”; còn loạima trời là ở bên ngoài con người, nên gọi là “ngoại ma”. Nhưng nếu xét rộng thêm thì “ngoại ma” không phải chỉ có thiên ma, mà còn vô số loại ma khác nữa, đến từ ngoại đạo tà giáo, từ những con người ác độc. Có thể nói, trên cõi đời này, cứ có bao nhiêu người tính tình độc ác là có bấy nhiêu con ma, và bản chất của chúng không khác gì thiên ma.
Vậy thì 75% ma là chính bản thân mình còn 25% mà từ bên ngoài thì đa số vẫn là con người (tham lam độc ác, đố kỵ, kiêu mạn, nghi hoặc ...) còn chỉ mọt phần nhỏ là "thiên ma ba tuần" ở đâu tận trên cõi trời THa hóa tự tại (đã ở trên đó thì chẳng rỗi hơi xuốn trần, không cẩn thận lại bị ma trần trị lại)
Pháp Minh Khoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét